Pulsuz

Biến Hình

Mesaj mə
Oxunmuşu qeyd etmək
Şrift:Daha az АаDaha çox Аа

Chương Mười Sáu

Caitlin kiểm tra điện thoại của cô một lần nữa. Bây giờ là một giờ sáng, và cô vừa gửi tin nhắn cho Jonah. Không thấy phản hồi. Có lẽ cậu ấy đã ngủ rồi. Hoặc giả như còn thức, chắc cậu ấy cũng không muốn nghe gì từ cô nữa. Nhưng đó chỉ là phỏng đoán của riêng cô mà thôi.

Khi cô bước ra khỏi tu viện Cloisters, vào lúc không khí buổi đêm thật mát lạnh, đầu cô trở nên sáng suốt hơn. Càng rời xa nơi đó, cô càng cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Sự hiện diện của Caleb, năng lượng của anh ta, làm suy nghĩ của cô trở lên chậm chạp, và cô bắt đầu hồi tưởng lại một cách thấu đáo hơn.

Khi cô ở bên cạnh anh ta, vì lý do nào đó bản thân cô không thể suy nghĩ được một cách sáng suốt. Sự hiện diện của anh ta đã hoàn toàn chi phối cô. Chính vì vậy, cô không nghĩ được bất cứ điều gì, hay bất cứ người nào khác.

Khi cô ở bên cạnh anh, vì một vài lý do nào đó cô không thể suy nghĩ rõ ràng cho bản thân mình. Sự hiện diện của anh đã hoàn toàn chi phối cô. Chính vì vậy, cô không thể nghĩ về bất cứ điều gì, bất cứ ai hay người nào khác.

Bây giờ cô lại cô độc một lần nữa và cách xa anh, những suy nghĩ về Jonah lại ùa về với cô. Cô cảm thấy có lỗi vì đã có cảm tình với Caleb—và không hiểu tại sao cô lại phản bội Jonah. Jonah đã đối xử rất tốt với cô ở trường, cư xử lịch thiệp trong lần hẹn hò của hai người. Cô tự hỏi rằng giờ đây cậu ấy đang nghĩ gì về cô, chán ngán cô như thế nào. Có thể cậu ấy sẽ rất ghét cô.

Cô đi qua công viên Fort Tryon, và kiểm tra điện thoại lần nữa. May mắn thay, đó chỉ là một chiếc điện thoại bé nhỏ, và cô có thể giấu nó an toàn trong chiếc túi nhỏ tí xíu ở chiếc váy bó sát của mình. Bằng cách nào đó, chiếc điện thoại vẫn ở bên cô qua tất cả những biến cố này.

Nhưng điện thoại đã gần cạn pin. Gần 2 ngày nay nó chưa được sạc và khi nhìn xuống cô thấy nó đang nhấp nháy. Chỉ còn vài phút mong đợi trước khi nó tắt nguồn hoàn toàn. Cô hi vọng Jonah sẽ trả lời cô trước khi điều đó xảy ra. Nếu không cô sẽ không còn cách nào để liên lạc với cậu ấy.

Phải chăng cậu ấy đang ngủ? Hay đang cố tình phớt lờ cô? Cô không thể trách cậu ấy. Chính cô cũng ngó lơ bản thân mình.

Caitlin bước mải miết, đi qua công viên. Cô không biết mình đang đi tới đâu. Tất cả những gì cần làm là cô phải rời xa nơi đó. Rời xa Caleb. Rời xa những con ma cà rồng. Rời xa tất cả. Cô chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường trước kia. Trong tâm trí cô, cô nghĩ rằng, nếu đi đủ xa và đủ lâu thì có lẽ tất cả nhưng điều này sẽ biến mất. Có lẽ khi mặt trời lên sẽ mang ngày mới đến và sẽ gột sạch tất cả, và đó chỉ là một cơn ác mộng.

Cô lại kiểm tra điện thoại. Lúc này, nó đang nhấp nháy và gần như sắp sập nguồn. Cô biết được vì đã nhiều lần tương tự và cô có khoảng ba mươi giây cho đến khi máy tắt hoàn toàn. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại trong suốt thời gian đèn lóe sáng, thầm hi vọng và cầu nguyện rằng Jonah sẽ trả lời lạ; rằng bỗng dưng, cậu ấy gọi cho cô và nói: “Cậu đang ở đâu. Mình sẽ đến ngay bây giờ”. Cậu ta sẽ giúp cô thoát khỏi những điều tệ hại này.

Nhưng khi cô nhìn xuống điện thoại, chỉ là một màu đen ngòm. Ðiện thoại đã tắt ngấm.

Cô đã ra khỏi công viên Fort Tryon, và đang ở Bronx, hòa mình vào nhịp sống của thành phố. Ðiều đó khiến cô như trở về cuộc sống bình thường. Phương hướng!?. Cô không biết chính xác mình đang đi đâu, nhưng cô muốn hướng về Midtown.

Ðúng thế. Ðó là nơi mà cô sẽ đến. Sân ga Penn. Cô sẽ bắt một chuyến tàu, rời xa tất cả điều này. Có lẽ quay trở về thị trấn trước đây cô từng sống. Có lẽ em trai cô vẫn ở đó. Cô có thể làm lại từ đầu. Hành xử như thể tất cả những điều này chưa từng xảy ra.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh: hình vẽ graffiti ở khắp mọi nơi, mấy kẻ du thủ du thực có mặt ở khắp các góc phố. Nhưng vì lý do nào đó, lần này, họ lại để cô yên thân. Có lẽ họ nhận ra rằng cô đã hết giá trị. Chẳng còn gì ở cô để có thể lợi dụng.

Cô nhìn thấy một biển ghi tên đường. Ðường 186. Quả là một hành trình dài. Còn phải đi qua một trăm năm mươi khu nhà nữa mới tới được ga Penn. Sẽ phải mất cả đêm. Nhưng đó là những gì cô muốn. Ðể cô không còn phải bận tâm về điều gì nữa. Về Caleb, về Jonah. Về những gì đã xảy ra vào hai đêm trước.

Cô nhìn thấy một tương lai khác ở phía trước, và cô đã sẵn sàng cho một chuyến đi bộ xuyên đêm.

Chương Mười Bảy

Khi Caitlin thức dậy, trời đã sáng. Cô thấy tâm trạng tốt hơn khi ánh sáng mặt trời rọi vào mình, và chếnh choáng ngẩng đầu lên đón nhận điều đó. Cô cảm thấy hơi lạnh từ đá truyền qua cánh tay và trán mình. Cô đang ở đâu?

Khi cô ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh, cô nhận ra rằng mình đang ở công viên Central Park. Cô nhớ rằng mình đã dừng lại nghỉ ngơi một vài lần trên suốt chặng đường đi. Cô quá mệt mỏi và kiệt sức. Chắc cô đã thiếp đi khi đang ngồi nghỉ, chống tay lên và ngủ thiếp đi trên cánh tay, còn đầu thì tựa trên lan can đá cẩm thạch.

Giờ đã là giữa sáng, dòng người tấp nập ra vào công viên. Một người phụ nữ cùng đứa con gái nhỏ đi ngang qua cô và nhìn cô một cách lạ lùng. Bà ta kéo con gái lại sát mình hơn khi họ đi ngang qua cô.

Caitlin ngồi thẳng lên và nhìn xung quanh. Một vài người nhìn cô không dứt, và cô tự hỏi không biết họ đang nghĩ gì. Cô đưa mắt nhìn xuống bộ quần áo lếch thếch của mình. Chúng phủ đầy bụi bẩn. Mặc dù vậy, cô thực sự không quan tâm. Cô chỉ muốn thoát khỏi thành phố này, nơi chỉ toàn những điều sai lầm.

Sau đó, có gì đó ập đến trong cô. Cơn đói. Cơn đau nhói lại xuất hiện, và cô cảm thấy đói hơn bao giờ hết. Ðó không phải là cơn đói bình thường. Ðó là một cơn đói khát điên cuồng, một sự thôi thúc mạnh mẽ. Cô cần phải ăn. Cô đã từng có cảm giác này ở hội trường Carnegie Hall.

Ðúng lúc đó, một cậu bé tầm sáu tuổi đang chơi bóng, chẳng may đá lại gần phía cô. Thằng bé đang chạy đến, còn cha mẹ nó ở phía trước, cách khoảng là ba mươi bước.

Bây giờ chính là cơ hội của cô. Từng thớ gân trong cơ thể cô đang gào thét để kiếm thức ăn. Cô nhìn chằm chằm vào cổ đứa trẻ, soi rõ mạch máu đang phập phồng ở đó. Cô có thể cảm nhận thấy nó. Gần như đánh hơi thấy nó. Cô muốn vồ lấy nó.

Nhưng ở đâu đó trong cô, một phần lý trí đã tự dừng lại được. Cô biết rằng mình sẽ chết đói nếu không ăn gì, và rằng cô sẽ chết ngay tức khắc. Nhưng cô thà chết còn hơn là làm hại đứa trẻ vô tội kia. Vì thế, cô để cho nó đi.

Ánh sáng mặt trời thật khó chịu, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được. Bởi vì cô là con lai? Nó sẽ làm hại các ma cà rồng khác như thế nào? Chẳng phải điều này cũng là một thứ hữu dụng để chống lại chúng sao?

Cô nhìn xung quanh, ánh sáng mặt trời chói chang, làm cô cảm thấy choáng váng và rối loạn. Có quá nhiều người cùng những huyên náo. Tại sao cô lại dừng ở đây. Cô sẽ đi tới đâu? Phải rồi...Nhà ga Penn.

Cô cảm thấy đau ở đôi chân đã quá đỗi mệt mỏi của mình, nhức nhối vì phải thực hiện một chuyến hành trình dài. Nhưng không còn quá xa nữa. Còn khoảng ba mươi tòa nhà nữa. Cô sẽ đi bộ hết đoạn đường còn lại, bắt tàu, và rời khỏi nơi chết tiệt này. Cô tự động viên mình, phải thoát khỏi nơi này, để được trở lại cuộc sống bình thường. Nếu cô đi đủ xa khỏi thành phố này, có thể, rất có thể cô sẽ lại được sống cuộc đời bình thường.

Caitlin chậm rãi đứng lên, chuẩn bị bước tiếp.

"Ðứng yên!" tiếng ai đó hét lên.

“Không được cử động!” tiếp theo một giọng khác la lên.

Caitlin từ từ quay lại.

Ít nhất có hàng tá cảnh sát New York trong trang phục chỉnh tề đang đứng trước cô, họ đồng loạt rút súng ra và chĩa vào người cô. Họ đứng cách xa cô khoảng mười năm thước, như thể sợ không dám đến gần hơn. Như thể cô là loại động vật hoang dã.

Cô quay lại nhìn họ, và lạ thay, chẳng hề thấy sợ hãi. Thay vào đó, cô cảm thấy một nguồn sức mạnh kỳ lạ đang trỗi dậy trong mình. Cô bắt đầu cảm thấy mạnh mẽ hơn so với con người. Càng lúc cô càng cảm thấy mình ít giống họ. Cô cảm thấy một thứ sức mạnh kỳ lạ, mà dường như không ai có thể đánh bại được, cảm thấy rằng dù họ có bao nhiêu người đi chăng nữa, hay bất kể thứ vũ khí nào họ có, cô cũng có thể vượt xa họ và dễ dàng đánh bại.

Tuy nhiên, cô cảm thấy mệt mỏi. Muốn từ bỏ. Phần nào đó trong cô thực sự không muốn chạy nữa. Chạy khỏi cảnh sát. Chạy khỏi ma cà rồng. Cô không biết cô đang chạy đến đâu, hoặc thực sự cô đang trốn chạy điều gì nữa. Oái oăm là cô lại muốn bị cảnh sát bắt giữ. Bị bắt giữ ít ra cũng mang lại cảm giác bình thường và có lý. Có thể họ sẽ thức tỉnh cô và làm cô nhận ra rằng mình cũng chỉ là con người bình thường thôi.

Ðám cảnh sát với thái độ cảnh giác từ từ tiến đến gần cô, rút súng ra và di chuyển hết sức thận trọng.

Cô nhìn họ đang áp sát mình, thấy chú tâm nhiều hơn là sợ. Các giác quan của cô vận động nhiều hơn. Cô có thể nhận thấy từng chi tiết nhỏ. Các họa tiết trên súng, các đường viền của cò súng, thậm chí độ dài của móng tay họ.

"Giơ thẳng hai cánh tay lên!" viên cảnh sát hét lên.

Viên cảnh sát gần nhất, cách cô chỉ khoảng một thước.

Cô băn khoăn tự hỏi cuộc sống của mình rồi sẽ như thế nào. Nếu cha cô chưa từng bỏ đi. Nếu họ chưa từng chuyển nơi ở. Nếu cô có một người mẹ khác. Nếu họ được định cư ở một những thị trấn đã qua. Nếu cô có bạn trai. Cô đã bao giờ là người bình thường chưa? Liệu cuộc sống của cô có bao giờ trở lại bình thường không?

Viên cảnh sát gần nhất bây giờ chỉ cách cô một bước chân.

"Quay người lại và đặt hai tay về sau", Viên cảnh sát nói. "Chậm rãi thôi".

Cô chậm rãi hạ cánh tay của mình xuống, quay người lại, và đặt hai tay ra sau lưng. Cảnh sát túm cổ tay cô thật chặt, rồi giật cánh tay cô ra phía sau đầy thô bạo, sử dụng vũ lực một cách không cần thiết. Có vẻ tiểu nhân. Cô cảm thấy cái còng lạnh ngắt, và có thể cảm nhận mảnh kim loại đang cắt vào da thịt cô.

 

Một viên cảnh sát túm lấy tóc cô, giật mạnh ra phía sau, ghé sát miệng vào tai cô. Giọng thì thầm, "Cô tới số rồi”.

Và rồi có một biến cố khác.

Trước khi cô kịp nhận biết, thì có tiếng xương kêu răng rắc đầy ghê rợn, tiếp theo là máu bắn tung tóe—và cô cảm nhận thấy những tia máu nóng hổi bắn đầy lên mặt mình.

Cô nghe thấy tiếng la hét và gào thét, sau đó những viên đạn bắn ra, tất cả chỉ trong tích tắc. Chỉ đến khi cô quỳ xuống đất theo bản năng, ngoái lại và nhìn lên, cô mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Viên cảnh sát còng tay cô đã chết, bị chặt đầu, một nửa đầu bị lìa ra. Các cảnh sát còn lại xả đạn lại dữ dội, nhưng họ bị yếu thế. Một đám ma cà rồng – giống hệt bọn ở Hội trường thành phố–đã xuống đến nơi. Chúng đang xé xác những viên cảnh sát ra thành từng mảnh.

Cảnh sát chế ngự bằng việc nhả đạn vào bọn chúng, nhưng điều đó có vẻ không có tác dụng lắm. Bọn chúng vẫn tiếp tục tấn công không ngừng. Ðó là một cuộc tắm máu.

Trong phút chốc, đám cảnh sát đã bị xé ra thành trăm mảnh.

Caitlin đột nhiên cảm thấy người ấm dần, luồng linh sinh khí quen thuộc chạy rần rật trong huyết quản cô, dâng lên từ đôi chân, xuyên suốt qua cánh tay và bờ vai. Cô với tay lại và bẻ còng tay một cách gọn ghẽ. Cô giơ tay ra trước mặt, nhìn chằm chằm vào chúng và thoáng sửng sốt trước sức mạnh của bản thân. Thứ kim loại đó lủng lẳng ở mỗi bên cổ tay cô, nhưng tay thì hoàn toàn được giải phóng.

Cô bật người lên, quan sát cảnh tượng rùng rợn trước mắt. Toàn bộ đám ca rồng đang khom người trên thi thể của những viên cảnh sát. Chúng dường như quá phân tâm nên không chú ý đến cô. Cô nhận ra mình phải thoát ra khỏi đây. Thật nhanh chóng.

Nhưng ngay trước khi dứt ra khỏi ý nghĩ, cô cảm thấy một gọng kìm như thép nguội phía sau gáy mình. Cô nhìn thoáng qua và nhận ra bộ mặt đó. Ðó là Kyle. Gã ta nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc.

Gã ta cười nhếch mép, tiếng gầm gừ lớn hơn.

"Bọn ta không cứu cô", gã ta nói. "Ðơn giản bọn ta chỉ lấy lại những gì là của mình".

Cô gồng người kháng cự lại. Cô giẫy giụa cánh tay mình nhưng gã hóa giải được dễ dàng và ghì chặt cổ họng cô. Cô cảm thấy ngột thở. Ðơn giản, cô không phải là đối thủ của gã.

"Cô có thể miễn nhiễm với thứ nào đó”, gã ta nói, “nhưng chưa phải là đối thủ xứng tầm của ta. Sẽ luôn là vậy”.

Ngay lúc đó, cô nhìn thấy thêm một bóng người mờ ảo đang chuyển động và bỗng nhiên Caitlin có thể thở lại bình thường. Cô sửng hốt khi thấy Kyle bất ngờ ngã ra phía sau. Gã bị ném mạnh đến nỗi người đập mạnh vào lan can đá cẩm thạch rồi bật ngược trở lại, lan can đá vỡ vụn và người gã trượt dài, dọc hướng lan can.

Cô nhìn sang và thấy những gì vừa diễn ra.

Caleb.

Anh ta đang ở đây.

Trước khi kịp hiểu hết những gì đang diễn ra, Caitlin cảm nhận hơi thở quen thuộc của anh, anh vòng tay quanh eo cô, ôm thật chặt, cô cảm thấy cánh tay cơ bắp của anh và cả cơ thể anh, cảm giác bị ôm thật chặt khi họ bắt đầu chạy không nghỉ, mỗi lúc một nhanh hơn, giống như họ đã từng làm đêm trước đó. Họ chạy qua công viên Central Park, hướng về phía nam, và trong chốc lát, những cái cây giờ chỉ còn là một vệt mờ. Họ nhấc người lên không trung. Một lần nữa, họ đang bay.

Họ lơ lửng trên không trung, phía trên thành phố, Caleb dang rộng đôi cánh của mình và quấn chúng xung quanh cô.

"Em đã nghĩ anh không thể rời lãnh giới của mình", Caitlin cuối cùng cũng lên tiếng.

"Anh không thể", Caleb nói.

"Vậy...tức là là anh sẽ —”

"Ðúng vậy. Bị trục xuất".

Cô cảm thấy xúc động. Anh đã từ bỏ tất cả vì cô.

Họ càng lúc càng bay cao hơn, gần như đi vào cả những đám mây, Caitlin không biết họ đang đi qua nơi nào. Cô nhìn xuống và thấy rằng họ đã rời khỏi thành phố. Cô thả lỏng người. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc khi đã thoát khỏi nơi đó, để sẵn sàng cho một khởi đầu mới. Hơn tất cả, cô thấy hân hoan khi ở trong vòng tay Caleb. Bầu trời trước mặt họ là một dải sáng màu cam mềm mại, và cô chỉ mong rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài bất tận.

Hiện đã có!

YÊU

(Cuốn sách thứ 2 trong Bộ Nhật ký Ma cà rồng)


Caitlin và Caleb cùng nhau thực hiện nhiệm vụ truy lùng một vật có thể ngăn chặn cuộc chiến giữa ma cà rồng và con người sắp xảy ra: chính là thanh gươm bị thất lạc. Một vật có trong truyền thuyết ma cà rồng và người ta nghi ngờ về sự tồn tại của nó.

Nếu có bất kỳ hy vọng tìm thấy nó, thì trước hết họ phải truy tìm nguồn gốc tổ tiên của Caitlin. Cô ấy có đúng là Người Duy nhất? Hành trình tìm kiếm của họ bắt đầu bằng việc tìm cha của Caitlin. Ông ta là ai? Tại sao ông ấy lại bỏ cô? Khi hành trình tìm kiếm mở rộng, họ thực sự bị sốc bởi những gì khám phá được về cô.

Nhưng họ không phải là những người duy nhất tìm kiếm thanh gươm huyền thoại. Các Lãnh giới Blacktide cũng muốn có nó, và chúng đã tiến rất gần tới con đường của Caitlin và Caleb. Tệ hại hơn, em trai Caitlin, Sam, vẫn còn bị ám ảnh về việc tìm kiếm cha mình. Nhưng chẳng mấy chốc cậu ta đã không còn kiểm soát được mình, rơi vào vòng xoáy chiến tranh giữa các ma cà rồng. Liệu cậu ta có gây nguy hiểm cho hành trình tìm kiếm của họ?

Cuộc hành trình của Caitlin và Caleb đưa họ vào cơn lốc của các địa danh lịch sử—từ thung lũng Hudson, đến Salem và trung tâm lịch sử Boston—chính tại nơi các phù thủy bị treo cổ trên ngọn đồi Boston Common. Tại sao những nơi này có vị trí vô cùng quan trọng đối với các chủng tộc ma cà rồng? Và họ phải làm gì với tổ tiên của Caitlin, và với con người mà cô ấy trở thành?

Nhưng thậm chí có thể họ không làm gì được cả. Tình yêu của Caitlin và Caleb cũng nở rộ. Và sự lãng mạn trong ngăn cấm của hai người có thể phá hủy tất cả mọi thứ mà họ đã đặt ra để hướng đến...

Cuốn sách thứ 3 - 11 trong bộ truyện VAMPIRE JOURNALS - NHẬT KÝ MA CÀ RỒNG hiện đã có!

“YÊU, cuốn thứ hai trong loạt truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng, hay không kém cuốn đầu tiên trong bộ truyện, BIẾN HÌNH, và đong đầy tính hành động, sự lãng mạn, sự phiêu lưu, và hồi hộp. Cuốn sách này là sự bổ sung tuyệt vời cho bộ truyện, khiến bạn muốn Morgan Rice viết nhiều hơn nữa. Nếu bạn yêu thích cuốn đầu tiên, hãy chạm tay đến cuốn thứ hai này đi và chắc chắn bạn sẽ yêu thêm lần nữa. Cuốn sách này là phần tiếp theo, nhưng Rice viết nó theo cách mà bạn không cần thiết phải biết cuốn sách đầu tiên cũng có thể đọc được phần tiếp theo cực hấp dẫn này.

--Vampirebooksite.com

"Loạt truyện VAMPIRE JOURNALS - NHẬT KÝ MA CÀ RỒNG có cốt truyện hay, và đặc biệt cuốn YÊU chính là quyển sách khiến bạn không tài nào đặt xuống được khi đọc vào ban đêm. Kết truyện lại mở ra cuộc phưu lưu nhiều kỳ, khiến bạn muốn mua ngay cuốn tiếp theo, để xem chuyện xảy ra tiếp theo như nào. Như bạn có thể thấy, cuốn sách này là một bước tiến lớn trong bộ truyện và nó được đánh giá A+.

--The Dallas Examiner

“Trong YÊU, Morgan Rice lại chứng tỏ được mình là một người kể chuyện tài năng .... Hấp dẫn và vui vẻ, tôi thấy mình thích cuốn sách này hơn so với cuốn đầu và tôi đang rất mong chờ phần tiếp theo.”

--The Romance Reviews



Nghe bản thu âm của loạt truyện NHẬT KÝ MA CÀ RỒNG!

Các cuốn sách của tác giả Morgan Rice


THE SORCERER’S RING - CHIẾC NHẪN PHÙ THỦY

A QUEST OF HEROES (Cuốn #1)

A MARCH OF KINGS (Cuốn #2)

A FATE OF DRAGONS (Cuốn #3)

A CRY OF HONOR (Cuốn #4)

A VOW OF GLORY (Cuốn #5)

A CHARGE OF VALOR (Cuốn #6)

A RITE OF SWORDS (Cuốn #7)

A GRANT OF ARMS (Cuốn #8)

A SKY OF SPELLS (Cuốn #9)

A SEA OF SHIELDS (Cuốn #10)

A REIGN OF STEEL (Cuốn #11)

A LAND OF FIRE (Cuốn #12)

A RULE OF QUEENS (Cuốn #13)

AN OATH OF BROTHERS (Cuốn #14)


THE SURVIVAL TRILOGY - BỘ BA SỐNG SÓT

ARENA ONE: SLAVERSUNNERS (Cuốn #1)

ARENA TWO (Cuốn #2)


THE VAMPIRE JOURNALS - NHẬT KÝ MA CÀ RỒNG

TURNED (Cuốn #1)

LOVED (Cuốn #2)

BETRAYED (Cuốn #3)

DESTINED (Cuốn #4)

DESIRED (Cuốn #5)

BETROTHED (Cuốn #6)

VOWED (Cuốn #7)

FOUND Cuốn #8)

RESURRECTED (Cuốn #9)

CRAVED (Cuốn #10)

FATED (Cuốn #11)

Về Tác giả Morgan Rice


Morgan Rice là tác giả bán chạy số 1 với bộ truyện THE VAMPIRE JOURNALS (NHẬT KÝ MA CÀ RỒNG), loạt truyện dành cho thanh thiếu niên gồm 11 tập truyện (còn nữa); bộ truyện THE SURVIVAL TRILOGY (BỘ BA SỐNG SÓT), thuộc thể loại kinh dị hậu tận thế gồm 2 cuốn (còn nữa); và loạt truyện sử thi viễn tưởng THE SORCERER’S RING (CHIẾC NHẪN PHÙ THỦY), gồm 12 cuốn (và còn nữa);


Những tác phẩm của Morgan hiện có cả phiên bản audio và bản in, bản dịch của các cuốn sách này có bằng tiếng Ðức, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Ðào Nha, tiếng Trung, tiếng Thụy Ðiển, tiếng Hà Lan, tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, tiếng Hungary, tiếng Séc và Slovakia (và còn nhiều thứ tiếng chuẩn bị phát hành).


Morgan cầu thị lắng nghe ý kiến đóng góp từ quý vị bạn đọc, xin hãy ghé thăm trang web www.morganricebooks.com tham gia vào danh sách email để nhận tặng phẩm và nhận sách miễn phí, tải ứng dụng miễn phí, nhận những tin tức độc quyền mới nhất, kết nối Facebook và Twitter và giữ liên hệ!

Müəllifin digər kitabları